Con bé….sở hữu một khuôn mặt có đôi mắt
đượm buồn nhưng lúc nào giữa chốn bạn bè cũng luôn nở nụ cười dù trong lòng nó có đang đau
quặn thắt vì một điều gì đó đi chăng nữa…
Và rồi cứ vậy, ai ai cũng nghĩ con bé đó
chắc hẳn không bao giờ biết buồn đâu nhỉ ?
Và không có lo toan chút nào đâu ý…. kể cả về công việc,gia đình hay chuyện tình cảm...
Nhưng đâu ai biết con bé nghĩ rằng : khi bên bạn bè – người thương tại sao nó phải
u hoài để cho mọi người phải để tâm và lo lắng ?
Bởi ai chả có cái lo toan mệt mỏi quá đõi
riêng của mình rồi….Làm chi phải để mình là gánh nặng thêm của họ nữa chứ…Nên
là dù sao thì nụ cười con bé cứ vậy mà sẽ luôn hé nở thôi…còn dòng nước mắt kia
thì lại tuôn trào vô định khi không có một ai…
••• Có người hỏi vì sao tôi cười mãi.
__ Chắc cuộc đời chưa gặp khổ đau.
••• Không người ơi tôi đau khổ cũng nhiều.
__ Cười cho hết nổi buồn nặng trĩu...!
••• Tôi chỉ vui với bề ngoài tinh nghịch.
__ Còn nỗi sầu chất chứa ở trong tim.
••• Biết nói sao cho người ta hiểu.
__ Sống âm thầm là cách sống của riêng tôi.
…••°°••……••°°••……••°°••……••°°••……••°°••…
Thơ buồn : _* Nữ Hoàng Tuyết *_
0 nhận xét:
Đăng nhận xét