Được tạo bởi Blogger.
RSS

Tôi yêu


Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.

Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.

Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.

Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.


Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn, bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…

Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!

-sưu tầm-

Bản thân nhỏ bé sao gồng mình được mãi đây ?

Cuộc sống lắm lúc bộn bề cả tinh thần lẫn ngoài kia sao mà đều mệt mỏi đến thế....tinh thần thì cũng bão bùng mà bộn bề ngoài đời sống thường ngày thì cũng quá lớn .

" Bản thân nhỏ bé sao gồng mình được mãi đây ? " - Câu hỏi này tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân mà vẫn mãi chưa thể trả lời nổi là làm sao .

Trước kia khi còn đi học hay khi là sinh viên mọi thứ dù có chuyện buồn thì nó cũng đơn giản lắm nó không rắc rối như bây giờ đâu...hay lúc ấy do mình chưa lớn nên nó không rắc rối như bây giờ nhỉ ?

Mệt lắm...thực sự là rất mệt...và rất muốn được nghỉ ngơi .

- Đúng ! Anh nói đúng "Tôi không phải là anh" - nhưng cái tôi thấy ở hiện tại thì nó lại là sự thật qua hành động ấy...chứ lời nói nó cũng chỉ vậy thôi...Và tôi cũng không đủ sức để mãi chạy theo cái gọi là không bao giờ vì mình hay nghĩ tới mình dù chỉ là điều nhỏ cả . Trước giờ tôi chả đòi hỏi gì...chỉ đơn giản tôi nhớ mọi điều anh nói và hứa...vậy thôi ! Còn nếu anh không làm được anh chỉ cần nói "anh không làm được ..." là tôi sẽ biết nên làm thế nào mà ... Chứ không cần phải dùng cái hành động sai lệch so với lời nói như vậy để đối xử với tôi . Chỉ càng làm tôi thấy anh đang mang tôi ra làm con rối mà thôi .

Cuộc sống của tôi có quá nhiều thứ phải lo nghĩ ... và bên cạnh ấy cũng có nhiều người quan tâm và yêu thương tôi ... nhưng tôi chưa thể nhận thấy đâu là sự yên bình hay an toàn để tôi có thể dựa vào những khi mệt mỏi hay áp lực được cả .


Nhiều người nói "Cậu là con người của tâm trạng à ? " hay "Sao suốt ngày đăng sờ ta tút buồn thế ?"... những lúc ấy tôi chỉ mỉm cười thôi ... Tôi biết trả lời sao chứ ? Bởi nếu không buồn thì hiện tại có gì làm cho tôi vui sao ?

Bế tắc trong chính gia đình không thể giải quyết hết nổi - và lại bế tắc trong chính câu chuyện của chính bản thân mình đôi khi không có lời giải đáp .

Nhưng được cái tôi rất yêu bản thân mình -mọi người cứ nói sao tôi hay cười - tôi ăn mặc dù không phải hàng hiệu nhưng vẫn đẹp - nói đúng hơn là trong mắt đa số mọi người tôi là một đứa con gái biết ăn mặc - và khi buồn hay gì đó tôi vẫn đi chơi ... vì tôi biết chỉ có yêu bản thân mình thì mình mí có đủ sức để lo và giải quyết được những bế tắc kia mà thôi . Nếu tôi gục ngã thì sao mà tôi giải quyết được cơ chứ.

Và tôi biết rằng mọi sự cố gắng sẽ được đền đáp - nên mặc dù trong lòng có đau buồn mức nào thì tôi vẫn luôn gồng mình cố gắng hết sức mọi việc thật tốt .

Nhưng thật sự....hôm nay tôi rất mệt...Nói đúng hơn là rất đau buồn !