Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi
những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu
xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có
khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi
sớm đẹp.
Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.
Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.
Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!
-sưu tầm-