Được tạo bởi Blogger.
RSS

Người bạn tốt của tôi

Có lẽ chỉ có bạn - blog thân yêu này mí là người bạn tốt thực sự của tôi.
Tôi không biết nói ra với ai cũng không biết dựa vào ai cả ?
Dường như có vẻ họ đang muốn là người đốt lửa cũng là người tạo ra khói luôn thì phải ? hay là một người "vừa ăn cắp vừa la làng ?".... Cuộc sống ngắn mà phải không ?
Yêu sao không nói ? Muốn ở bên sao không dám thừa nhận ? Muốn níu giữ sao phải vì cái tự tôn bé nhỏ mà buông tay ?
Hay chán rồi nên cứ phải viện cớ cho rằng mình luôn cao sang và vị tha ?

Họ nói tôi có nhiều anh quan tâm ? uh...thì con gái đang độ tuổi đẹp nhất không có ai quan tâm , không có ai dòm ngó ngoài người yêu ra thì blog à ! Bạn nghĩ nó sẽ có sự bất bình thường không ?
Nhưng quan trọng khi họ quan tâm thì tôi bình thường - người tôi yêu nhất vẫn là anh ... người muốn ở bên nhất vẫn là anh ... Nhưng chính anh - người có vẻ cố tình không hiểu và vẫn muốn xua đuổi tôi đi....Tôi cũng là con người mà...tôi cũng có sự tự tôn bé nhỏ của một người con gái chứ ? Hay tôi cứ phải bi lụy anh ? Để anh khinh thường tôi ?

Uh. Tôi đang có quá nhiều chuyện buồn - người yêu muốn rũ bỏ bằng được nhưng vẫn còn tỏ ra ghen này ghen nọ nhưng không nói mà còn cười đểu - công việc thì mất với lý do khó có thể chấp nhận được...cuộc đời sống khó vậy đó...con người ai có thể lường trước được điều gì...

Tôi chỉ muốn đi thật xa (nếu có thể) .... Anh còn có người đặt vé cho đi Đà Nẵng....tôi muốn đi có được đi không ? Anh còn có các em ở TP.HCM quan tâm cơ mà....xinh và sexy vậy cơ mà...sắp tới anh vào đó có người ta còn gì........nếu ghen như anh tôi nghĩ vậy đó...

Anh nói tôi chỉ biết mình tôi thôi....câu nói đó sao anh không nghĩ anh mí chính là người đang như vậy ?  Tôi biết mình tôi ư ? Nếu tôi chỉ biết mình tôi thì 5 năm qua nó là cái gì vậy ?/

Nếu thực sự yêu tôi thì tôi nghĩ anh sẽ không như vậy ? Anh sẽ vì tôi mà cố gắng....những lúc tôi như gục ngã thế này thì anh sẽ ở bên quan tâm , động viên tôi chứ không phải ở đó suy nghĩ cái riêng một mình anh và cười đểu như vậy...

Tôi sẽ đi về đâu ? Tôi sẽ ra sao ?

Anh có bao jo để ý rằng hay một lần hỏi thăm rằng : Đôi mắt của tôi hiện như thế nào chưa ?
Tôi vì anh mà khóc quá nhiều nhưng anh đã bao jo quan tâm chưa ?
Nó đã mờ đi rồi...và nước mắt tôi không thể ngăn nó lại được.
Nhưng lúc anh vô tình với tôi thế này tôi ước tôi có thể mất trí nhớ luôn được...thì có lẽ trái tim tôi không chết lặng như bây jo...

Hãy đừng phung phí tuổi trẻ - thời gian tươi đẹp nhất của bạn

 Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay ?

Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để rồi chẳng làm gì cả. Đừng để chính bản thân mình, sự lười biếng và e sợ giết chết toàn bộ hoài bão, đừng vùi mình vào sâu một góc nhỏ để rồi than vãn rằng mình luôn cô độc.

Khi người ta còn trẻ, người ta dễ dàng cảm thấy bản thân đang rơi vào khủng hoảng, người ta dễ dàng buông tay đầu hàng, bỏ cuộc, người ta dễ dàng giết chết cảm xúc của chính mình, vì quá cô đơn.

Tôi thấy có rất nhiều những người trẻ bây giờ, đang tự tay chôn cất cho bản thân họ ngay cả trong thời điểm thanh xuân phơi phới, ngay cả lúc cần mở rộng lòng ra yêu thương mọi người, ngay cả lúc phải sống mà cháy hết mình như thể ngày mai sẽ chết.

Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Tại sao lại không thể trong khi chúng ta hẳn là vẫn đang còn rất trẻ?


Đừng bỏ cuộc, cũng đường buông xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận nó. Bởi vì như thế là lúc bạn đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình vào quá khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.

Vòng quay của cuộc đời sẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vượt ngưỡng 30 tuổi để trở thành những người chín chắn, trưởng thành hơn. Rồi chúng ta sẽ đau đáu nhớ về quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình, nhớ về những gì đã làm được, những lần vấp ngã, đứng lên, đi tiếp, những lần đau khổ, những lần rơi nước mắt. Và mỉm cười.

Nếu quẩn quanh mãi trong bế tắc, một ngày nào đó chúng ta sẽ nghẹt thở mà chết. Nếu không thể dũng cảm bước qua những khủng hoảng tự tạo ra, không xác định được con đường mình muốn đi, điều mình nhất định phải thực hiện, chính là lúc bạn đang tự tay chôn cất cho chính mình, ở cái tuổi vốn lẽ phải làm được nhiều hơn như thế.

Bất cứ ai đều sẽ mang trong lòng một ước muốn nào đó, có thể cao lớn, có thể chỉ bình thường, nhưng là điều chúng ta sẽ đeo đuổi cho đến cuối cuộc đời. Mặc dù đối với một số người nó có thể trốn thật kỹ, ẩn sâu trong lòng, để thử thách bạn một ngày nào đó phát hiện ra. Thì cũng xin đừng vì sự muộn màng đó mà cho rằng mình không có mục đích sống, ngơ ngác giữa cuộc đời mà tìm cách chạy trốn vào trong một cái vỏ dày để cách ly với thế giới.

Ai bắt ép chúng ta phải sống như là chỉ tồn tại? Ai bắt ép chúng ta đối diện với cuộc đời bằng ánh mắt dửng dưng, trái tim do dự, lý trí hời hợt, cảm xúc chẳng còn lại là bao? Cớ sao mà phải đọa đày bản thân mình sớm thế, để chưa hết tuổi trẻ đã phải nằm im trong một vũng lầy mà chẳng bao giờ nghĩ cách vũng vẫy thoát ra, chỉ chấp nhận và để lún sâu hơn vào trong đó.

Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn. Hãy mong muốn làm bất cứ một việc gì, kể cả vĩ đại hay tầm thường, hãy ước mơ, hãy đâm đầu vào những con đường trơn dốc, hãy yêu như chưa từng, và hãy sống đúng với con người thật của mình, dẫu cho mọi người có cho đó là lập dị.

Và nên nhớ là, ai cũng chỉ được sống một lần duy nhất mà thôi…

Nhắm mắt lại...


Cũng đã từng buồn. Nhưng chưa bao giờ buồn như đêm nay.
Cũng đã từng say. Nhưng chưa bao giờ lâu tỉnh như thế này.
Cũng đã từng yêu. Nhưng chưa bao giờ yêu đến mức tin rằng em và anh chưa bao giờ thuộc về nhau, chưa bao giờ nghĩ cho nhau, chưa bao giờ... yêu nhau!

Có lẽ rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, trôi như mưa về miền hanh hao nắng. Và em, và anh, sẽ trở thành một phần của ngày hôm qua – ngày chúng ta đã để lại tất cả vào ngăn-tủ-không-bao-giờ-mở-ra của ký ức. Không thể phủ nhận những lầm lỗi, những lừa dối và tổn thương mà tụi mình phải đeo mang trong suốt quãng đời còn lại, vì dù sao nó cũng là quá khứ của anh, là quá khứ của em. Mà quá khứ đồng nghĩa với kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì có bao giờ ai nỡ lại quên, nhỉ?
Nhưng sẽ không bao giờ nhắc đến nữa, không bao giờ khơi gợi lại để so đo ai đúng ai sai, ai vui ai buồn, ai xứng đáng ai không? Vì tình cảm chỉ thật sự ngủ yên khi hình bóng của anh, của em hoàn toàn không hiện diện trong tâm trí nhau, dù cho đó chỉ là mảy may chút giận hờn hay trách cứ.
Thế nên, dặn lòng tha thứ nhé, và dần dần những vết hằn tưởng chừng cứa rất sâu, cũng sẽ phai dần và lành lặn.
Và lúc đó, hẹn gặp nơi mai sau…



Ừ thì mưa cũng qua mau
Không thương nhau nữa, giận nhau làm gì?!
Một người bỏ, một người đi
Một ngày xưa cũ hoài nghi bây giờ
Giật mình, ừ, tỉnh giấc mơ
Những lời đã hứa, giả vờ rằng quên
Giả vờ rằng chẳng buồn tênh
Nhìn ai rẽ bước đường thênh thang dài…
Mưa hoài tắt hết nắng mai
Buồn gom xếp lại thổi bay lên trời
Thương hoài đến cuối trọn đời
Tim ta dốc cạn cho thời còn yêu
Thứ tha dẫu dối gian nhiều
Hẹn thề xưa đã phong rêu lâu rồi.
Vì ai rơi mất môi cười
Vì ai quên mất một người chung đôi
Đường vui người có ai rồi
Giờ xin đừng trở lại nơi ban đầu
Cho ngày xưa sớm bạc màu
Cho tình thương cũ hóa vào hư hao
Ừ thì mưa cũng qua mau
Không thương nhau nữa, giận nhau làm gì?!

Khóc cho người đi

Tôi cũng chưa từng nghĩ tại sao nó lại có thể bình thản tới mức vậy ?
Và tôi cũng chưa từng nghĩ rằng nó lại đau tới mức như vậy....Tôi có khóc nhưng là khóc trong tim nhiều hơn....tôi như chai sạn mọi cảm xúc....và tôi như sắp gục ngã...
Nhưng tôi không có lấy một người tin tưởng để tôi có thể dựa vào mặc dù xung quanh tôi nhiều người tán tỉnh đó nhưng mà tôi không thể tin tưởng được bất kỳ ai nữa cả...

Thà rằng tôi cứ khóc một trận thật to như trước thì có lẽ tôi sẽ đỡ sợ hãi như bây giờ.....Bây giờ tôi sao không khóc được như thế...và tôi hành động những hành động điên rồ mà trước nay tôi chưa bao giờ như vậy cả....Những điều đó làm tôi sợ hãi chính tôi...

Người ta nói đúng...thời gian lâu hay không không phải là điều quan trọng mà quan trọng ở chỗ họ có vì nhau mà bước tiếp hay không mà thôi .
Nhưng tôi đã dừng lại và tôi quyết định không hận ... nhưng sâu trong lòng tôi mọi thứ chết lặng mất rồi.Tôi cố gắng không hận là vì tôi muốn giải thoát cho chính mình từ trong suy nghĩ....
5 năm yêu nhau , 5 năm mong chờ ngày đến với nhau được thực sự nhưng giờ đây lại thành ra như vậy..........Tôi thực là chả biết nghĩ gì nữa cả ...

Vô hồn chăng ? Mất cảm xúc ư ? Tất cả tôi chả cần biết nữa rồi..........Bỗng tôi muốn buông xuôi mọi thứ nhưng thực tại lại không cho phép tôi được buông xuôi.......Tôi dường như sắp nghẹt thở và tôi muốn đi một nơi nào đó...

Tôi không hề mạnh mẽ......tôi cũng muốn được dựa vào ai đó để xua tan bớt phần nào mệt mỏi - u hoài hiện tại đây.......

Tôi bỗng không có cảm giác hận mà ngược lại là một cảm giác thương anh đến vô bờ....nhưng tôi biết phải làm gì ? Nó như nhiều nhát dao đâm liên tục vào trái tim tôi.........không có lấy một người hiểu tôi và để tôi có thể tâm sự được lúc này....và tôi chỉ có mình tôi !