Được tạo bởi Blogger.
RSS

Bao lâu sẽ hết khắc khoải đợi chờ và ngóng trông

Cũng lâu rồi không viết blog - không viết nên tâm sự trong lòng mình thì phải ?

Không phải không có chuyện gì mà có lẽ có quá nhiều chuyện nhưng trong lòng biết nói ra sao ? Biết tâm sự cùng ai ?

Cuộc sống sao cứ mãi xoay quanh vòng luẩn quẩn ấy và mỗi khi nhớ hay nhắc tới là nước mặt lại luôn trực trào ?

Tình yêu không tới được với nhau đó cũng là do người đã lựa chọn mà ? Bản thân mình cũng không thể mãi chờ đợi mỏi mòn và ngày ngày phải dõi theo những kiểu tán tỉnh nói chuyện làm quen của người với những người khác được .



Giờ đây có nhìn thì cũng coi như biết để đó chứ biết làm gì được ? Căn bản là có duyên nhưng sau từng ấy năm lại không có phận thì bản thân phải làm sao chứ ? Đau vậy cũng đã đủ chưa ? Cuộc sống còn bao lỗi lo mà đôi khi không có cả time để tự chăm sóc bản thân mình nữa....có lúc dường như nghẹt thở .

Uh ... thì nhìn bạn bè cưới trong lòng cũng chạnh lòng đau khổ lắm chứ . Tại sao họ cũng yêu như thế mà họ tới được với nhau còn bản thân mình thì sao ? Không đủ đau lòng à ?

Sự dày vò ấy còn tới bao giờ ? Nhìn thấy cũng không nói gì đâu nhưng không nhìn thấy có lẽ sẽ lo lắng lắm .

Một người xuất hiện và đem lại những niềm vui cho tôi nhưng sao người tôi khóc vì vẫn chỉ là anh ? Có lẽ thời gian không thể xóa nhòa được mọi thứ. Bởi thời gian nó gắn bó đã quá dài.

Nhưng khóc là vì bản thân biết rõ hình bóng ấy sẽ chẳng bao jo phai mờ hoàn toàn hết....chỉ là bản thân hiểu rằng khi mình ngã quỵ nhất thì có một bàn tay luôn ở bên nhưng lại không phải anh .

Cái duy nhất bản thân có thể làm được bây giờ đó là lo cho công việc - gia đình và nếu người mới mà thật lòng thì bản thân mình sẽ đáp trả lại , vậy thôi .

Ngày trước tôi luôn đợi và mong người yêu tôi thật nhiều nhưng giờ tôi lại đang đợi và mong bản thân tôi biết cái gì đang cần và trân trọng mình .

Để bao lâu sẽ hết khắc khoải đợi chờ và ngóng trông !