Được tạo bởi Blogger.
RSS

Có lẽ, đất trời đã ưu ái dành tặng cho chúng ta tháng chín với một vẻ kiều diễm nhưng lại lặng lẽ ẩn mình dưới vẻ sầu thương, như trở nên thơ mộng

Khi thu đã già, để ngả sang màu u uẩn, tháng 9 sẽ ru em bằng bản tình ca ngọt ngào bằng chuyen tinh cam .Để những tâm tư xao xuyến lay động dáng hình của những dáng áo dài thướt tha bên ráng chiều còn tàn dư nắng. Để lòng không hụt hẫng bởi những cơn gió chuyển mùa chợt đến, chợt đi.




Hà Nội tháng chín, tựa như một khúc thâm trầm, lắng nhẹ trong một bản đàn, dắt ta đi qua biết bao nhiêu thương nhớ của những tháng ngày rong ruổi đến mỏi mệt, dìu ta chậm rãi bước chân để vơi bớt trống vắng.

Có ai nhìn thấy những bóng nắng tàn vương vấn còn sót lại trên bậc thềm và trên ô cửa sổ, chợt nghe tiếng ai hát mà đượm vẻ suy tư? Có ai nhìn thấy sự xao động trong thời khắc đẹp nhất trong năm, để trân trọng từng phút được thưởng thức tiết chuyển mùa? Có ai hiểu được tất thảy những cái ve vuốt của thời gian, khi thi thoảng vẫn lắng lại một khoảng trống, cho ta nhớ, cho ta yêu?

Em không rõ năm tháng đã để lại những gì qua suốt chặng đường bốn mùa luân chuyển, chỉ biết rõ ràng những thời khắc dễ dàng làm lòng người rung động bồi hồi. Khi mùa kỷ niệm sắp đi qua, bỗng dưng chỉ muốn nắm chặt tay níu giữ, bởi muốn ở lại bên những hồi ức xưa? Hay chỉ là bởi không đành lòng buông lơi những gì xưa cũ?

Tháng chín, cho những cơn gió khẽ lùa qua tóc em hương heo may thấm vào trong hơi thở, cho má em phớt hồng vì một lời tỏ tình đẫm vị thu.



Tháng chín, cho em thấy phố phường ngập ánh đèn, những sạp bánh trung thu kéo mọi người về sum họp, những món quà gửi tặng chan chứa yêu thương. Cho em tha thẩn ngắm sự hoa lệ trên khắp nẻo đường, rồi thất thần nhận ra, Hà Nội lúc nào cũng mang vẻ đẹp của phồn hoa đô hội như thế.

Tháng chín, cho em lang thang dạo quanh phố hàng Mã, những chiếc đèn lấp lánh, những món đồ chơi gợi nhớ về tuổi thơ, nhớ về những tháng ngày quây quần đợi mâm cỗ trông trăng trong háo hức, mà tự dưng thấy mắt đã nhòe nước tự bao giờ.

Tháng chín, cho em nhớ về ngày lễ lớn của cả nước, khi mang trong mình dòng máu Việt, chảy dọc tâm hồn Việt, để có thể tự hào rằng, đất nước đã trải qua biết bao cuộc chiến tranh đã nuôi em lớn khôn. Để có thể nhớ về một thời đau thương, để học cách sống sao không hổ thẹn với những hy sinh thế hệ trước.

Tháng chín, cho em nhớ về những ước định thưở đi học, những nguyện vọng còn dang dở. Khi gió thu dịu dàng khẽ lật giở từng trang nhật ký thơ ca  học trò, để biết xuýt xoa những tháng năm vĩnh viễn không ở lại.

Tháng chín, vẫn như tiếng gõ lạch cạch của thời gian vào những con phố vắng, người ta không cô độc, nhưng người ta vẫn cảm thấy mình cô độc. Muốn tìm lại ký ức, nhưng ngơ ngẩn không biết bắt đầu như thế nào.

Nắng buông mình để hạ tắt, gió cất mình để thu bay, đâu đó tiếng thở dài não nề trong đêm dài man mác. Là nhớ ai, là luyến tiếc ai, hay bỗng dưng thấy lòng cô đơn, nặng trĩu?

Có lẽ, đất trời đã ưu ái dành tặng cho chúng ta tháng chín với một vẻ kiều diễm nhưng lại lặng lẽ ẩn mình dưới vẻ sầu thương, như thế.Cho những ai muốn buồn thì được buồn thêm một chút, cho những ai muốn yêu thì giục giã hãy cứ yêu đi.

Tháng chín dài rộng là vậy, mà lúc nào cũng như rất ngắn ngủi, muốn rong chơi nhưng lại sợ thời gian chóng qua. Cho em ước ngày dài thêm, ước sao đêm ngắn đi một chút, để không bất chợt thấy lạnh lẽo hoặc bất chợt u sầu.


Bất giác em muốn được ai đó yêu thương, vỗ về, để chóng qua những cảm xúc còn lạc điệu đâu đó. Cho em đếm lại những thương nhớ đi qua, để rồi thèm được nhấm nháp một tách café sữa dịu ngọt, trong một quán nhỏ lùi vào sâu thẳm Hà Nội rộng lớn.

Tháng chín, thu lặng lẽ trở mình một nửa, đem theo một bản nhạc Jazz ngai ngái, phong sương, cất lên từ một giọng ngang ngang nhưng ngập tràn cảm xúc thơ văn, bất cần nhưng khiến lòng nặng trĩu, muốn buông lơi.

Tháng chín, cho ta say giấc nồng, cho những đêm nghe tiếng vọng len lỏi từ đâu đó, rơi vào lòng Hà Nội nhộn nhịp.

Là khúc tình ca vẫn đọng lại như ký ức đã bám rễ lâu ngày, để rồi thi thoảng lại cất lên đột ngột trong khắc khoải, chỉ mong ôm trọn mãi mênh mang vào lòng.

Chúng ta sẽ quên, hay chúng ta chẳng còn gì để nhớ?  Chúng ta sẽ yêu, hay chúng ta chẳng còn ai để yêu?

Tháng chín rồi, mong yêu thương trở về, mong xuyến xao gói lại trong sóng mắt, mong người nhớ ta một chút, để cùng hợp tấu khúc du ca ngọt ngào.

Và anh có yêu thương em, như em đã từng khao khát yêu thương phải không anh ?

Chuyện tình cảm  : Nữ Hoàng Tuyết

4 nhận xét:

Unknown nói...

có thương mới có yêu,tình yêu là bể khổ,ai vượt qua nó sẽ tìm đến được bến bờ hạnh phúc,
P/s:Bài viết hay lắm tks add

Unknown nói...

Duong Nguyen : cảm ơn bạn nhé . Đúng vậy....Nhưng có ai trả lời được mãi mãi là bao xa không chứ ?

Kinh Tế Học nói...

những lúc cảm xúc tràn về trong bóng tối, anh lạnh lùng bước tiếp khi hình bóng em không còn.

Unknown nói...

văn nguyễn phúc : lời văn của anh cảm xúc quá...cảm ơn a nhìu ạ !

Đăng nhận xét