Được tạo bởi Blogger.
RSS

Con tim chết lặng

Con bé - chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Nó dường như chết lặng trước mọi lời nói và suy nghĩ...
Khi biết được điều ấy....nó càng nghĩ rằng mình như đứa ngốc để người ta lợi dụng vậy.
Nước mắt cố nén lại vào tim...đầu óc quay cuồng...tâm trạng chai lì không cảm xúc và không có còn cảm hứng làm bất cứ việc gì và nói gì.
Trái tim trĩu nặng đến nghẹt thở nhưng không biết nói cùng ai ... Chuyện này qua chuyện khác....nỗi lo này tới nỗi lo khác làm con bé trở nên mệt mỏi và muốn lịm đi - muốn bình yên một chút trong giây lát .
Con bé biết rằng có lẽ từ đây nụ cười sẽ không thể nở trên môi như trước và luôn chan chứa những giọt nước mắt và niềm đau bên trong...
Nó nghĩ và nó nghĩ...tại sao một tình yêu lâu dài và chân thành cũng không đủ làm phai mờ một cái gì đó sao ? Câu hỏi đó không biết là đã đặt ra bao lần rồi...Và có lẽ câu trả lời vẫn mãi vậy mà thôi.
Và con bé quyết định im lặng , khóc thầm , chai lì với câu trả lời đó và rời xa cho họ được hạnh phúc như họ muốn mặc dù trong niềm hạnh phúc ấy không có con bé như người ta vẫn hằng nói và hứa với con bé.
Những ký ức , hình ảnh, nụ cười, niềm hạnh phúc...không ngừng hiện về làm trái tim con bé muốn vỡ òa nhưng lại vẫn cố kìm nén - kìm nén tới mức dường như không có gì đau thương hơn được nữa...
Con bé nghĩ tới khi tan sở về phòng trọ có một mình - không biết con bé sẽ như thế nào nhì ?
Liệu con bé có gục ngã không ???

Giọt nước mắt ẩn sâu

Trong cuộc đời mỗi người ai dám chắc sẽ quên được mọi thứ tưởng như xa lâu rồi ?
3 tháng , 6 tháng hay 1 năm nó đều là khoảng thời gian nhưng đôi lúc lại tưởng chừng mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua mà thôi.


Bạn có đảm bảo rằng khi đi qua những nơi mà cùng nhau đi qua - hay một quán ăn mà cả hai cùng ngồi với nhau hoặc đơn giản hơn là khi nhìn thấy tấm ảnh mà chụp phong cảnh quen thuộc chứa đựng kỷ niệm của hai người mà bạn không động lòng - không rơi lệ hay buồn xíu nào không ?

Tôi dám chắc rằng là sẽ có đó...

Và hơn là nếu có vô tình lướt qua nhau thì chắc rằng không ít thì nhiều vẫn còn chút buồn và cảm giác lưu luyến bên trong , phải không nào ?

Vậy đó, trái tim mỗi người đều có những lần rung động và có cảm giác đặc biệt ở một ai đó...Nhưng cái cảm giác ấy lại không hề dễ có chút nào...Có người khi bạn gặp trực tiếp bạn còn chưa chắc đã có ấn tượng...Nhưng lại có những người chỉ nhìn qua tấm ảnh thôi thì nụ cười của người đó cũng làm bạn nhớ nhung và thích rồi...

Cảm xúc con người lạ vậy...Nó luôn lạ lùng và đôi khi chính bản thân người đó cũng không tự chủ và lý giải được cảm xúc của mình.

Chỉ là nếu may mắn thì được đi cùng với người mình yêu còn không thì đó cũng coi như số phận muốn trêu đùa 2 trái tim hay mún tạo ra thử thách cho mỗi người mà thôi.


Để rồi,ai cũng có những tổn thương nhất định , những giọt nước mắt ẩn sâu...Nhưng hãy kìm nén và cất giữ nó bạn nhé ! Và coi như đó là một kỳ niệm đẹp và cùng người sau tạo nên những điều đáng có hơn để không phải thêm một lần hối hận nữa !

Đọc thêm tại : chuyen tinh cam _ Nữ Hoàng Tuyết

Cuộc sống là không chờ đợi



Mỗi người có một mảnh đời, một số phận, một cuộc sống , niềm hạnh phúc riêng.

Đừng bao giờ tự cảm thấy chán nản trước những khó khăn của cuộc sống hiện tại các bạn nhé.
Hãy suy nghĩ rằng bạn thật hạnh phúc bởi đâu đó xung quanh mình vẫn còn những mảnh đời bất hạnh với nhiều trái đắng .


Điều tôi muốn biết



Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...




Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...




Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...