Thời gian trôi qua nhanh thiệt ... Một ngày ... hai ngày .... ba ngày mà nó khác nhau hoàn toàn ....
Trong em chưa thể quên anh ... Và đương nhiên luôn mong anh được bình an và hạnh phúc . Nhưng chính cái hành động vô tình và bội bạc của anh lại làm bản thân em nói ra những lời em không hề nghĩ mình sẽ làm và nói như vậy .
Anh vô tình tới mức như vậy sao anh ? Vô tình tới mức không cần quan tâm ... trong khi anh vô tình anh có biết em nơi đây như thế nào không anh ?
6 năm qua anh vẫn không hiểu em ư ? 6 năm qua anh vẫn không biết em đối với anh như thế nào ư ? 6 năm qua chỉ vì một lỗi như vậy mà giờ anh vô tình vậy sao anh ? 6 năm qua không là gì trong anh sao ?
Em không ngờ anh vô tình tới mức này anh ạ...Anh có biết em đau thế nào không ? Ban ngày em tỏ ra mạnh mẽ thản nhiên như không có chuyện gì và nói với anh những lời nói như vậy là anh nghĩ em là người như vậy ư ? Anh tin vào những vẻ ngoài phù du và không hiểu em ra sao ư ?
Cảm ơn anh đã đâm em một nhát đau đớn đến thế này để giờ đây em không biết mình nên tin vào cái gì và đứng vững ra sao .
Tình nghĩa 6 năm giờ người xa lạ cũng không bằng ... người xa lạ họ còn tình nghĩa hơn đó anh ạ . Họ thấy em bị đụng xe họ còn nâng dậy ... họ thấy em đói họ còn cho mình ăn ... Còn có khi nào khi bất chợt chạm mặt anh anh coi như không quen em không ? Chắc là vậy anh nhỉ ?
Cuộc sống của em và em anh là người hiểu rõ mà ... cuộc đời này em mới 23t mà đã phải chịu bao đau đớn và khổ cực đến thế nào mà giờ chính anh - người em tin tưởng lại lỡ nào đâm em như vậy chứ ? Anh có phải là anh không vậy ? Em chỉ muốn nhìn anh một cách hiền từ thôi mà ... sao anh lại đối xử như vậy và để nó thành ra như này chứ .
Anh còn muốn nước mắt em rơi mức nào nữa anh ? Trước mặt tất cả mọi người em luôn giả như con ngốc và vô lo vô nghĩ rồi cười mặc dù trong lòng em như ngàn nhát dao đang đâm nát nó vậy .
Tim em đau lắm anh biết không ... còn anh thì đang hạnh phúc bên người mới .
Có một giây một phút nào anh nghĩ mình đã sai thế nào với em không ?
Tại sao ông trời lại nghiệt ngã với em như vậy ? Hay chính anh muốn em phải nếm nỗi đau đớn thế này anh mí vui chứ ?
Nhưng anh cũng biết mà ... em rất mạnh mẽ mặc dù bên trong đang như vụn vỡ hết ra vậy .
Nhưng anh yên tâm em sẽ luôn cười...vì em tin rằng ... vào một ngày không xa sẽ có một người con trai yêu thương em thật lòng sẽ mang lại hạnh phúc cho em mà hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi không phải từ anh nữa .
Nước mắt chảy ngược
Sự vô tình chết lặng
Vậy là con bé đã nôn hết mọi thứ ra !
Trong căn phòng nhỏ bé tối om hòa vào dòng nhạc không lời ấy ... con bé như chết lặng suy nghĩ và khóc ... nó cứ khóc thôi ... khóc mãi không ngừng .... Và tự nhiên nó nôn thốc nôn tháo nôn hết ra dường như trong bụng không còn gì cả .
Những câu nói vô tình ấy như nhát dao đâm xuyên qua tim con bé . Nếu như anh vẫn còn yêu và muốn níu con bé lại như trước thì anh đã có các hành xử khác rồi . Chứ không phải vô tình như vậy .
Trước đây và bây giờ con bé vẫn thế :
Bao lâu sẽ hết khắc khoải đợi chờ và ngóng trông
Cũng lâu rồi không viết blog - không viết nên tâm sự trong lòng mình thì phải ?
Không phải không có chuyện gì mà có lẽ có quá nhiều chuyện nhưng trong lòng biết nói ra sao ? Biết tâm sự cùng ai ?
Cuộc sống sao cứ mãi xoay quanh vòng luẩn quẩn ấy và mỗi khi nhớ hay nhắc tới là nước mặt lại luôn trực trào ?
Tình yêu không tới được với nhau đó cũng là do người đã lựa chọn mà ? Bản thân mình cũng không thể mãi chờ đợi mỏi mòn và ngày ngày phải dõi theo những kiểu tán tỉnh nói chuyện làm quen của người với những người khác được .
Giờ đây có nhìn thì cũng coi như biết để đó chứ biết làm gì được ? Căn bản là có duyên nhưng sau từng ấy năm lại không có phận thì bản thân phải làm sao chứ ? Đau vậy cũng đã đủ chưa ? Cuộc sống còn bao lỗi lo mà đôi khi không có cả time để tự chăm sóc bản thân mình nữa....có lúc dường như nghẹt thở .
Uh ... thì nhìn bạn bè cưới trong lòng cũng chạnh lòng đau khổ lắm chứ . Tại sao họ cũng yêu như thế mà họ tới được với nhau còn bản thân mình thì sao ? Không đủ đau lòng à ?
Sự dày vò ấy còn tới bao giờ ? Nhìn thấy cũng không nói gì đâu nhưng không nhìn thấy có lẽ sẽ lo lắng lắm .
Một người xuất hiện và đem lại những niềm vui cho tôi nhưng sao người tôi khóc vì vẫn chỉ là anh ? Có lẽ thời gian không thể xóa nhòa được mọi thứ. Bởi thời gian nó gắn bó đã quá dài.
Nhưng khóc là vì bản thân biết rõ hình bóng ấy sẽ chẳng bao jo phai mờ hoàn toàn hết....chỉ là bản thân hiểu rằng khi mình ngã quỵ nhất thì có một bàn tay luôn ở bên nhưng lại không phải anh .
Cái duy nhất bản thân có thể làm được bây giờ đó là lo cho công việc - gia đình và nếu người mới mà thật lòng thì bản thân mình sẽ đáp trả lại , vậy thôi .
Ngày trước tôi luôn đợi và mong người yêu tôi thật nhiều nhưng giờ tôi lại đang đợi và mong bản thân tôi biết cái gì đang cần và trân trọng mình .
Để bao lâu sẽ hết khắc khoải đợi chờ và ngóng trông !
Tôi yêu
Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi
những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu
xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có
khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi
sớm đẹp.
Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.
Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.
Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!
-sưu tầm-
Bản thân nhỏ bé sao gồng mình được mãi đây ?
Cuộc sống lắm lúc bộn bề cả tinh thần lẫn ngoài kia sao mà đều mệt mỏi đến thế....tinh thần thì cũng bão bùng mà bộn bề ngoài đời sống thường ngày thì cũng quá lớn .
" Bản thân nhỏ bé sao gồng mình được mãi đây ? " - Câu hỏi này tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân mà vẫn mãi chưa thể trả lời nổi là làm sao .
Trước kia khi còn đi học hay khi là sinh viên mọi thứ dù có chuyện buồn thì nó cũng đơn giản lắm nó không rắc rối như bây giờ đâu...hay lúc ấy do mình chưa lớn nên nó không rắc rối như bây giờ nhỉ ?
Mệt lắm...thực sự là rất mệt...và rất muốn được nghỉ ngơi .
- Đúng ! Anh nói đúng "Tôi không phải là anh" - nhưng cái tôi thấy ở hiện tại thì nó lại là sự thật qua hành động ấy...chứ lời nói nó cũng chỉ vậy thôi...Và tôi cũng không đủ sức để mãi chạy theo cái gọi là không bao giờ vì mình hay nghĩ tới mình dù chỉ là điều nhỏ cả . Trước giờ tôi chả đòi hỏi gì...chỉ đơn giản tôi nhớ mọi điều anh nói và hứa...vậy thôi ! Còn nếu anh không làm được anh chỉ cần nói "anh không làm được ..." là tôi sẽ biết nên làm thế nào mà ... Chứ không cần phải dùng cái hành động sai lệch so với lời nói như vậy để đối xử với tôi . Chỉ càng làm tôi thấy anh đang mang tôi ra làm con rối mà thôi .
Cuộc sống của tôi có quá nhiều thứ phải lo nghĩ ... và bên cạnh ấy cũng có nhiều người quan tâm và yêu thương tôi ... nhưng tôi chưa thể nhận thấy đâu là sự yên bình hay an toàn để tôi có thể dựa vào những khi mệt mỏi hay áp lực được cả .
Nhiều người nói "Cậu là con người của tâm trạng à ? " hay "Sao suốt ngày đăng sờ ta tút buồn thế ?"... những lúc ấy tôi chỉ mỉm cười thôi ... Tôi biết trả lời sao chứ ? Bởi nếu không buồn thì hiện tại có gì làm cho tôi vui sao ?
Bế tắc trong chính gia đình không thể giải quyết hết nổi - và lại bế tắc trong chính câu chuyện của chính bản thân mình đôi khi không có lời giải đáp .
Nhưng được cái tôi rất yêu bản thân mình -mọi người cứ nói sao tôi hay cười - tôi ăn mặc dù không phải hàng hiệu nhưng vẫn đẹp - nói đúng hơn là trong mắt đa số mọi người tôi là một đứa con gái biết ăn mặc - và khi buồn hay gì đó tôi vẫn đi chơi ... vì tôi biết chỉ có yêu bản thân mình thì mình mí có đủ sức để lo và giải quyết được những bế tắc kia mà thôi . Nếu tôi gục ngã thì sao mà tôi giải quyết được cơ chứ.
Và tôi biết rằng mọi sự cố gắng sẽ được đền đáp - nên mặc dù trong lòng có đau buồn mức nào thì tôi vẫn luôn gồng mình cố gắng hết sức mọi việc thật tốt .
Nhưng thật sự....hôm nay tôi rất mệt...Nói đúng hơn là rất đau buồn !
Làm thế nào để giữ được người yêu?
Làm thế nào để giữ được người yêu?
Tôi kể bạn nghe một câu chuyện thế này.
Có hai người yêu nhau trong nhiều năm. Cô gái chăm sóc và yêu chiều chàng trai vô cùng. Họ sống chung với nhau, hàng ngày cô gái nấu cơm cho chàng trai ăn, giặt giũ, chuẩn bị quần áo cho chàng trai mặc mỗi khi ra ngoài. Cuộc sống của cô ấy luôn đặt người mình yêu lên hàng đầu.
Cô ấy viết những mẩu giấy nhắn nhỏ, nhắc nhở chàng trai lịch học, giờ làm, vì sợ chàng trai quên. Cô ấy chăm chút từng mảng nhỏ trong ngôi nhà mà họ cùng chung sống. Cả căn nhà ấy, từng thứ từng thứ một, đều ướt đẫm hình ảnh và sự quan tâm, yêu thương của cô ấy, chăm chút cho mối quan hệ này.
Một ngày nọ, chàng trai cảm thấy không còn yêu cô gái nữa. Anh ta có cảm tình với một cô gái khác. Và anh ta cho rằng, cô gái mới này mới là người anh ta yêu. Ít nhất là lúc này.
Họ chia tay.
Cô gái ra đi, để lại trong căn nhà không chỉ hình ảnh của mình mà còn là tất cả những gì bao năm qua cô từng nâng niu, chăm sóc.
Khi rời khỏi căn nhà đó, cô nhìn lại nó và mỉm cười. Ở căn nhà tràn ngập hình bóng cô thế này, chắc chắn sẽ không một người phụ nữ nào có thể thay thế được. Ở đây cô là chủ, và dù cô đi, cũng sẽ không thể có người chủ thứ hai.
Vài ngày sau, chỉ vài ngày sau khi cô gái dọn đi, chàng trai đã đưa cô gái mới về nhà chung sống. Cô gái mới này xé bỏ những mẩu giấy nhắn, sơn lại màu tường nhà, vứt bỏ rèm cửa cũ, thay ga trải giường mới... Hay nói đúng hơn, cô gái mới đã xóa mọi hình ảnh về người phụ nữ cũ đã từng là chủ nơi này.
Câu chuyện chỉ đến thế thôi, các bạn muốn nó ra sao tùy các bạn chọn lựa. Nhưng là phụ nữ, đừng nên quá tự tin. Không phải bạn cứ dùng lạt mềm buộc chặt, hết lòng yêu thương người mà mình thương yêu thì họ sẽ vĩnh viễn ở bên bạn. Càng không phải những ký ức bạn tạo ra, sẽ không có kẻ thứ ba nhẫn tâm xuất hiện mãi mãi xóa nhòa.
Chúng ta yêu một người chân thành, làm hết những gì chúng ta có thể, không phải chỉ để nghĩ rằng "không ai có thể tha thế được ta"... Mà chỉ đơn giản là, chúng ta yêu, nên những điều chúng ta làm là chân thành, là vô điều kiện.
Chúng ta không thể dùng bất cứ thứ gì để níu kéo một người không còn yêu ta nữa, càng không thể có quá lắm chiêu trò để gìn giữ tình yêu. Chúng ta chỉ có thể chân thành yêu, và mong rằng người chúng ta yêu đủ tinh tế để hiểu, và hiểu đủ để bản lĩnh vững vàng trước những cám dỗ sẽ đến
Trích : Gào !
Rhythm Of The Rain
Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I've been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again
The only boy I care about has gone away
Looking for a brand new start
But little does he know
That when he left that day
Along with him He took my heart
Rain please tell me now does that seem fair
For her to steal my heart away when he don't care
I can't love another when my hearts somewhere far away
The only girl I care about has gone away
Looking for a brand new start
But little does she know that when he left that day
Along with her he took my heart
Rain won't you tell her that I love her so
Please ask the sun to set his heart aglow
Rain in his heart and let the love we knew start to grow
Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I've been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again
Oh, listen to the falling rain
Pitter pater, pitter pater
Oh, oh, oh, listen to the falling rain
Pitter pater, pitter pater
LỜI DỊCH
Hãy lắng nghe nhịp điệu của tiếng mưa rơiNó đang bảo tôi rằng tôi chỉ như một kẻ khờ
Tôi ước rằng nó sẽ tạnh và để tôi khóc trong vô vọng
Và bỏ lại tôi cùng nỗi cô đơn thêm lần nữa
Người con trai duy nhất tôi quan tâm đã rời xa tôi
Đi kiếm tìm một khởi đầu mới
Nhưng chàng nào hay biết chăng
Rằng khi chàng ra đi ngày ấy
Chàng đã mang con tim tôi đi cùng với mình
Mưa ơi! Xin hãy nói với tôi rằng như thế là phải chăng
Với việc chàng đánh cắp con tim tôi về nơi xa khi chàng không bận tâm
Tôi không thể yêu một ai khác khi con tim mình ở đâu đó nghìn trùng xa
Người con trai duy nhất tôi quan tâm đã rời xa tôi !
LẠNH
Khi vui có lẽ tôi thường không vào viết.....nhưng sao khi buồn tôi lại mí viết nhỉ ?
Có lẽ ngoài kia nhiều bạn quá nhưng rồi cuối cùng cũng không biết nói cùng ai...
Thời gian nè sao mà nó lại nặng nề....sầu não....khiến cho bản thân chỉ muốn bỏ đi thôi nhỉ ?
Cũng không hiểu vì sao và tại sao cảm giác cô đơn nó lại bao trùm tôi lớn đến vậy nữa.
Được nghỉ dài ngày ở kỳ nghỉ mùng 2/9 mà sao đợt nè tôi không muốn về quê chút nào.
Có lẽ là sợ gia đình sẽ nhìn thấy nỗi buồn và sự mệt mỏi trong tôi ư ? Hay do bản thân tôi cảm giác nó nghẹt thở quá và cần một nơi yên tĩnh nào đó để có thể được thở thoải mái chăng?
Tất cả...tôi cũng không biết vì sao nữa.............chỉ biết là tôi cảm thấy cô đơn ,buồn và Lạnh !
Cảm giác lạ
Ừ thì cảm giác lạ.....lạ lắm...........mọi thứ đều lạ...................tất cả mọi người dường như đều lạ...............
Hư hư....thực thực ............. bản thân đôi khi không biết đâu là thực đâu là ảo nữa !
Nhưng lạ nhất đó là....con tim cũng có lúc rung lên.... cảm giác lạ.............................
Cuối cùng đã mãi không còn
Khi mệt mỏi tại sao tôi vẫn luôn muốn được dựa vào họ - Người đã làm tôi tổn thương đến vậy ?
Nhưng tới lúc cuối - họ vẫn không cần tôi mà nói đúng hơn là tôi mãi không phải là người quan trọng đối với họ .... Hơn bao giờ hết ngay lúc này...những cái phù du kia vẫn luôn quan trọng hơn là một đứa đang bệnh như tôi.
Tại sao tôi lại vẫn luôn không chịu hiểu ra ? Hay tôi đã hiểu ra rồi mà mãi vẫn không chịu chấp nhận điều đó ?
Cứ như thế này thì thử hỏi tới bao giờ tôi mới mở lòng mình với người khác được ? Có chăng có người tốt đi qua có lẽ tôi cũng không nhìn thấy sự hiện hữu của họ mất bởi tôi vẫn chưa chịu quên điều gì ...
Khi mệt mỏi quá...đau quá và không ai bên cạnh tôi vẫn tự hỏi mình tại sao tôi lại phải như vậy ? Tại sao tôi không chịu chấp nhận nhiều người tốt kia mà lai vẫn dõi theo người luôn coi tôi là sự lựa chọn và luôn thờ ơ với tôi ?
Tới bao giờ tôi mí không như vậy ? Tôi cũng không biết nữa.......
Nhưng sức khỏe hiện tại sao mà mệt mỏi uể oải đến vậy ? Mọi thứ dường như chả có gì gọi là tốt đẹp chút là sao ? Công việc dù cho bản thân có lao sức vào cố gắng thì họ vẫn không công nhận và giúp đỡ...vẫn chê trách...Và tôi cũng không hiểu là rốt cuộc họ muốn tôi sống sao ???
Tôi đã làm gì sai à ? Công việc tôi làm không tốt à ? Không đạt chỉ tiêu à ? Hay vẫn vượt chỉ tiêu như thường ? Hay do tôi làm mà không dùng một công cụ hay thêm người hỗ trợ như họ ? Họ thì người thì dùng tool , người thì 2 người làm cho....còn tôi ? Sao không ai hỏi tôi hiện như thế nào ? Sao chả ai hiểu cảm giác và quan tâm tới tôi thay vì suốt ngày soi mói chê trách và rình rập đuổi hay quát này nọ.... Cuộc sống cùng là con người với nhau sao họ phải như vậy ?
Nếu không vì lo lắng cho gia đình và không phải tự mình bươn trải tất cả trong cái cuộc sống này thì tôi đã nghỉ việc luôn rồi - Nhưng....tôi luôn cảm thấy ấm ức vì tôi vẫn luôn cố gắng mà không được công nhận...và hơn hết là hiện giờ tôi không thể mất việc được...không thì cuộc sống của tôi sẽ thật thảm...
Tôi vẫn luôn muốn hỏi họ rằng....
Họ không thấy mệt mỏi ư ??? Còn tôi ---- tôi RẤT MỆT .
Chào tháng 8
Tháng tám có chút buồn đâu đó, nhẹ thôi, nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành những đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. Bỗng dưng ước ao có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, giơ tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
Em có nghe đâu đó tiếng gọi của tháng tám? Bất chợt ngoảnh lại giữa đường, sẽ thấy ai đó đưa tay ra chờ đợi.
Xin cho em cất lên giọng hát trầm lắng để chào tháng tám, chào những khoảng trống được lấp đầy, chào mùa thu chớm đến, chào những rung động không thể nói thành lời, chào những thứ tha, những cái ôm dành cho người trở về, chào một mùa yêu thương lặng lẽ rơi đầy …
-NHT
Tiếng khóc trong tim
Đừng khiến tôi đáng thương hơn nữa được không
Bạn có biết vì sao tôi không dám nhận sự giúp đỡ từ bạn không ?
Bởi bạn có biết những người xung quanh nghĩ gì và nói gì về tôi không ?
Tôi như kiểu vừa bị bỏ rơi lại vừa là người có lỗi ý nhỉ ? Tôi làm gì sai với bạn à ???
Tôi phải làm gì mí là đúng ?
Có nhất thiết phải tỏ ra tôi đáng thương vậy không ?
Tôi cũng chỉ muốn là tôi ngày trước thôi mà....không được ư ?
Nếu bạn thật sự quan tâm tôi -- thật sự còn một chút tình cảm thôi thì bạn sẽ không như vậy đâu...bạn đã không còn coi trọng tôi nữa...thay vào đó bạn đã coi tôi như cái gì ? Đâu còn quan tâm tôi đang như thế nào ? tôi đang ra sao đâu...hay chỉ quan tâm tán tỉnh đủ người rồi chơi này chơi nọ...
Tay tôi đau nhưng tôi không hề bị liệt .............. nên bạn không cần phải quát mắng hay gì cả.
Và sau lần này tôi càng khẳng định được rằng........sự phụ thuộc vào ai đó nó quá là một điều mệt mỏi.......hơn hết tôi từ trước đến giờ vẫn tự lập và dựa vào chính tôi......Nhưng tôi rất mệt mỏi ... tôi cũng muốn được dựa vào ai đó..... nhưng ngay cả bạn người tôi tin tưởng như vậy còn đối xử như vậy với tôi thì thử hỏi tại sao tôi không trở nên như bây giờ.........tất cả là vì bạn bạn hãy nhớ kỹ đó...
-NHT
|
Em không muốn anh là người lấp chổ trống
Lại làm tổn thương một người đã yêu thương em thật lòng... EM KHÔNG MUỐN VẬY ĐÂU....
P/s: Blog bữa nay bị sao vậy? Viết blog xong rồi, đang chèn hình... Bỗng nhấp chuột nhầm một cái, quanh lại blog tìm không thấy lưu gì hết... Lưu được cái đoạn cũ ơi là cũ.... ngồi viết lại... Buồn thiu luôn.
Nguồn bài viết : http://me.zing.vn/zb/dt/heaven_happy/19640738?fm=box_typical
Điều hạnh phúc nhỏ nhoi
Trong những khi mệt mỏi nhất - uể oải nhất vẫn có một nơi để bản thân có thể nhớ về một cách tự nhiên nhất đó là gia đình - thì đó cũng là một điều hạnh phúc rồi !
Cuối tuần nè con bé được nghỉ 2 ngày....nhưng trời lại mưa bão nên nó chỉ thui thủi một mình trong phòng tự kỷ hết ăn - ngủ - làm việc - xem phim ra thì cũng không biết làm gì hơn nữa với thời tiết nè.
Nhưng sao - cứ một mình thì nó lại nghĩ linh tinh này nọ....rồi chợt buồn vu vơ...
Nhớ về những kỷ niệm xa xưa....nhớ những điều đã qua...tất cả mọi thứ lại làm nó buồn và thầm nghĩ sao niềm vui đến với nó luôn ít ỏi như vậy ?
Hôm qua - nó đã được ký hợp đồng làm nhân viên chính thức....nhưng sao nó không vui như nó từng mong đợi ? Phải chăng do nó còn kém cỏi quá...và có chút chạnh lòng khi bản thân nó chưa được giỏi giang như những người khác ?
Hay do bản thân vẫn luôn tham lam muốn mình phải hơn thế nữa ? Để rồi lại nghĩ và lại buồn ...
Sao nó thấy nó cứ như nhạy cảm quá thì phải ? Khi một mình - nó đau bụng - nó cũng cảm thấy tủi thân vì không ai bên cạnh nó...chăm sóc hay quan tâm nó như khi xưa đã có...để rồi nó lại nhớ ...
Nhưng tất cả - nó biết rằng rồi sẽ qua đi...và lòng người cũng sẽ không còn ở đây nữa... Mọi thứ sẽ phai nhòa ? Và sẽ đều xa nó như đã từng... Nó luôn mong ngóng và vẫn kiếm tìm một điều gì đó trân trọng nó - hiểu được những gì nó hy sinh nhưng càng kiếm tìm lại càng không thấy...
Nơi duy nhất nó có thể nghĩ về mỗi khi mệt mỏi đó chính là gia đình . Và rồi chỉ có thể nghĩ về thôi - còn bản thân nó vẫn lại một mình chống chọi với mọi thứ và tự đứng lên dù có bị đau thế nào đi nữa !
-NHT
Em về kẻo trời mưa
Tròi sắp đổ cơn mưa sao anh còn đứng mãi
Hãy nói một lời có phải anh giận em
Có phải anh giận em
Nếu ngày mai xa cách nhau anh chẳng nên âu sầu
Trời sắp đổ mưa ngâu đôi ta chẳng tan vỡ
Dẫu biết tình đầu rất dễ chia lìa nhau
Dễ chìm vào trong bể dâu
Yêu nhau từ độ nào mấy mùa trăng lên cao
Thiết tha trao mối duyên đầu để tình đôi ta bền lâu
Mùa thu lá bay bay thật nhiều
Kỷ niệm càng thương bấy nhiêu
Nếu tình đôi ta dỡ dang anh hãy xem như là
Một giấc ngủ chiêm bao mai sau cũng quên hết
Đôi hướng cuộc đời có lẽ không gặp nhau
Anh về kẻo trời mưa mau
Giọt nước mắt giận hờn
Đã lâu nó không khóc...có lẽ do cảm xúc chai lì nên thế...
Nó vốn bị bạn bè gọi là "mít ướt" mà !
Đau ... đau mà ...buồn...buồn lắm...mệt...mệt thật mà....Nhưng bắt nó phải nói sao đây ? Bắt nó phải thể hiện sao đây ?
Sao không thay vì bắt nó nói mà hãy làm gì đó cho nó hay tới gần bên nó đi...cho nó mượn bờ vai một lát thôi thì có sao nhỉ ?
Hay vẫn luôn chỉ là câu nói ậm ừ .... luôn là thái độ lạnh ngắt quay lại với nó khi nó không biết nói thế nào ?
Sao vẫn chưa biết rằng đôi khi chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đủ lớn lao hơn mọi câu hỏi hay lời nói nào....
Cảm giác hiện tại sao mà mệt mỏi bi thương đến thế............cô đơn và lạnh.
Mưa nhớ anh
...Vô tình cơn gió thổi khẽ qua như chạm vào nỗi đau vô hình
....Ở trong tim đã lâu
Em phải làm sao khi nỗi nhớ đêm nao lại tràn về
Anh còn nhớ hả đã quên ?
...
Mưa cứ rơi trên lối về....
Hạt mưa rơi sao ko vương trên đôi vai gầy của em ?
Mà cứ đi theo cơn gió hửng hờ ở nơi xa lạ
Để giờ mưa trở nên vô tình ...
Một lời yêu anh vội trao giờ cũng đi theo cơn mưa kia
Làm lạnh một giấc mơ vội tan....úhhhhh
Đêm lạnh em nhớ người mà có hay không từ lâu..
Một người chắc yêu cơn mưa rất nhiều
Đêm dài thấy cô quạnh khi ngỡ bên hiên là tiếng ai về...
Dẫu lòng biết là đau...
Đóng chặt tim...Không nhớ về anh !
Tình người vẫn còn đó
Chiều hôm ấy con bé đưa Mẹ nó đi tháo bột ở bệnh viện Việt Đức (Hà Nội)...và đang ngồi ghế đợi Mẹ thì không hiểu sao nó lại chảy máu cam nhiều đến vậy,,,Ròng ròng chưa kịp ngẩng đầu lên thì cũng bị ướt một khoảng áo của nó rùi...Rồi nó bỗng thấy tay và áo đỏ hoe thì giật mình hóa ra mũi mình đang chảy máu....Nó ngẩng cao đầu lên - đầu óc lặng im và không thể nghĩ gì chỉ thấy sao tự nhiên thấy thân mình yếu mềm và mệt mỏi đến lạ.
Tháng 7 mùa thương nhớ
Yêu thương dần qua những ngõ vắng không tên…
Tháng năm trôi, rồi có mấy ai ngồi lại.
Và gọi tên những nhung nhớ thủa xưa ?
Cuộc sống và những điều giản dị
P/S: Và giờ thì chuẩn bị cùng chị iu Huyen đi ăn ốc và lượn phố thui
Người bạn thật sự là ai ?
Cuộc sống mỗi người trở nên bận rộn hơn - vồn vã hơn cùng với năm tháng......Và để rồi dần dần tất cả những bộn bề lo toan ấy khiến cho mỗi người dần không còn có những người bạn đúng nghĩa xung quanh mình mỗi lúc buồn vui nữa.
Bởi ai cũng có sự bận rộn riêng của mình và dần họ sẽ xa bạn hơn để vùi mình trong cuồng quay của công việc và những nỗi lo riêng .
Khi bạn muốn tâm sự hay đôi khi muốn dựa vào và chia sẻ thì dần dần cũng không có mấy ai sẵn lòng nghe bạn nữa - mà lúc ấy họ sẽ nói những lời như bạn đang rất phiền hà và làm mất thời gian của họ.
Càng lớn cảm giác cô đơn sẽ càng nhiều hơn - có khi bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay trong công việc của mình hay cũng có khi bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay trước những người bạn của mình ...
Vì
hôm nay có thể bạn cho đi sự quan tâm và không nhận được gì cả. Ngày
mai, bạn cho đi một lời động viên và có thể cũng chẳng thu hoạch được
gì. Nhưng một ngày nào đó, khi bạn ngã gục, đau khổ thì người bạn thật
sự sẽ cho bạn tất cả: đầu tiên là nụ cười, sau đó là lời động viên và sự
quan tâm. Cũng như bạn, tất cả sẽ được cho đi mà không hề tính toán.
Tình bạn thật sự là như vậy đó!
Viết cho một ngày mưa
Cơn mưa thường khiến người ta nhớ đến kỉ niệm về những ngày tháng dữ dội. Dù là một cơn mưa đầu hạ, nó vẫn mang trong mình chút se lạnh như một thứ hơi thở riêng, đủ để làm người ta không thể phớt lờ.Cái lạnh ấy từ đâu đến ? Có thể đó chỉ là thứ cảm giác của một người nào đó ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ để đón đợi cơn mưa chiều.Bởi vì người ta thường cảm thấy (hoặc tưởng tượng ra) cái lạnh lẽo trong một không gian tĩnh mịch khi chỉ có một mình.Mưa không chỉ lọc sạch không khí, cuốn đi những hạt bụi lơ lửng khắp không trung, mưa còn chảy đi chậm chạp trong mỗi chúng ta để cuốn đi những nông nổi, ghen tuông, đố kị,…Chỉ tiếc một điều, mưa không đủ sức cuốn đi những kỉ niệm mà chúng ta muốn quên.Trái lại, khi gặp những bóng hình ấy, nó thét gào như một con sóng va đạp mạnh vào bờ đá, đột nhiên cuộn trào dữ dội…
… Mưa rả rích đến tận đêm. Những cơn mưa mùa hạ ít khi dai dẳng đến vậy. Trong những âm thanh đều đặn của cơn mưa, tôi vẫn hay nhớ đến những ngày hè thuở bé nằm trong tấm màn phất phơ, bên ánh sáng leo lét của cây đèn dầu, lắng nghe tiếng đài phát thanh lèo xèo vì nhiễu sóng. Cuộc sống trôi qua trong tâm trí thật chậm, chỉ bằng những hình bóng chập chờn và nhiều mơ mộng, bằng những vùng thảo nguyên xanh mát trôi vụt qua trí nhớ, bằng những cánh chim hải âu chao liệng bên những vách đá dựng đứng ở một đại dương xa xôi,… Tôi bắt đầu phớt lờ cuộc sống thực tại bên ngoài, với những dông bão không báo động giờ kết thúc, với những dáng hình và hơi thở thân quen ngay bên cạnh,với cả những con người đang vật lộn với chính mình trên những con đường ướt mưa.
Quả thực, trong mỗi cơn mưa, tâm trí tôi vẫn hay bày ra cả một thế giới rộng lớn vô cùng. Những hạt mưa nhỏ bé, trong vắt đôi khi có sức mạnh thật lớn lao. Giống như trong mỗi chúng ta đã có sẵn những hạt mầm ẩn mình sâu kín, đợi cơn mưa đến, chúng vươn mình trỗi dậy, hóa thành những cây non xanh mướt và lớn lên rất nhanh. Chẳng mấy chốc, tôi bỗng nhìn thấy cả một khu vườn ướt đẫm dưới cơn mưa dầm dề.Và mặc dù khu vườn chỉ có một lối đi, nhỏ hẹp và nhiều bùn đất, tôi vẫn cố gắng bước sâu vào bên trong để khám phá nó.Tôi đi sâu vào khu vườn, và ngạc nhiên khi thấy trên thân mỗi cây trong vườn đều có hình ảnh của một người mà tôi yêu thương. Họ ở đó, thân thuộc và trìu mến, mỉm cười nhìn tôi. Và tôi cũng tự nhiên mỉm cười lại, trong lòng thầm nghĩ : nếu gặp ai cũng cười thì chắc sẽ mệt lắm…
Không chỉ mệt, tôi còn mất cảnh giác đến mức vấp phải một cây leo dại và nằm sấp mặt xuống đất. Cú ngã bất ngờ khiến tôi hậm hực quay lại nhìn thứ cây dây leo nằm ngổn ngang trên mặt đất lấm lem.Một vài con chim non mới rời tổ đang gượng mình hết sức có thể để thoát khỏi đám dây leo nhằng nhịt đang bủa vây xung quanh chúng. Nhưng xem ra điều đó là vô ích, chúng quá nhiều, nhiều đến mức chúng chắn cả ánh sáng của những cây non đang vươn mình, đến mức chúng hả hê buông mình bóp chẹt chú chim tội nghiệp đang vẫy vùng với đôi cánh ướt nhẹm.Tôi sửng sốt khi nhìn thấy trên những chiếc lá của chúng có hình ảnh của những thứ mà tôi căm ghét, nhiều đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi, và chắc bạn cũng thế.Bạn thấy đấy, sự thù ghét đã nuôi lớn những cây cỏ hoang dại ấy, chúng lớn lên, lan ra rất xa và bóp chẹt cả tình yêu mà bạn đang nuôi dưỡng.Mảnh đất dưới chân tôi khô cằn dần, những cây non trở nên héo úa, quằn quại… Tôi sững lại, chỉ một giây thôi, rồi ra sức nhổ hết những loài cây dây leo đang lan tràn trên mặt đất, để lộ ra một vùng đất cằn cỗi.