Được tạo bởi Blogger.
RSS

Chợt buồn

Ngồi xem lại những bức ảnh ... và chợt khóc chợt buồn chợt đau...
Tôi lại tự hỏi rằng tại sao họ có thể mau quên mọi thứ mọi kỷ niệm. Bản thân tôi luôn cố quên nhưng tôi biết và hiểu sâu trong lòng tôi chưa thể quên được.

Tôi biết họ đang rất hạnh phúc , rất vui vẻ và họ đã quên luôn chúng tôi đã có gì và mất đi cái gì ?
Ngày ngày vui vẻ cười tươi nhưng sâu trong lòng tôi có ai từng hỏi "Bạn có hạnh phúc không" chưa ? Có ai từng nghĩ xem nỗi đau tôi đang phải chịu đựng và vượt qua như thế nào đâu ?

Bản tính đã luôn vui vẻ hòa đồng và không muốn gây buồn cho ai nên ai ai cũng tưởng tôi là một người vô tư lắm , yếu đuối lắm ... nhưng tôi còn mãnh mẽ hơn họ tưởng đó . Tôi mạnh mẽ trước họ nhưng tôi lại cực kỳ mềm yếu khi một mình như thế này .

Tôi biết xung quanh tôi nhiều người thương tôi thật lòng , nhưng tôi không hiểu mình phải mở lòng thế nào ? Bởi tôi không thấy có chút niềm tin nào ở họ cả ... họ có yêu tôi thật không ? họ có tốt với tôi thật không ?...các câu hỏi luôn hiện hữu trong đầu tôi .

Tôi luôn muốn có một người để tôi có thể tâm sự mọi thứ nhưng làm sao có ai được chứ ... chắc do bản thân cũng quá đỗi tự kỷ nên vậy...haiz.

Tôi biết tôi sẽ phải chọn lấy một người để dựa vào và gửi gắm cuộc đời mình nhưng sao chưa ai khiến tôi cảm thấy có cảm giác an toàn hay tin tưởng cả...và chưa có cảm giác gì cả @@

Thời gian cứ dần trôi và nỗi đau thì vẫn thế...nặng trĩu nặng trĩu như vậy đó !