Được tạo bởi Blogger.
RSS

Cuộc sống và những điều giản dị



Tháng 6 sắp qua....ngày nào cũng như ngày nào....Ngày đi làm - tối thì về nấu cơm ăn sau đó hoặc ở phòng nghe nhạc,ngâm nga tiếng anh...hoặc đi chơi uống nước...hoặc lượn lờ dạo chơi ...==> Rùi đi ngủ @@

Ngày qua ngày lặp lại như một quỹ đạo bất biến...Mệt mỏi - stress - cô đơn...đủ cả !

Nhưng ngẫm nghĩ những lúc mệt mỏi ấy - cô đơn ấy có một người anh , người chị , một người bạn cùng mình đi ăn - đi dạo phố mặc dù đôi khi không có điểm đến cụ thể nhưng cũng đủ để có chút gì đó bớt mệt mỏi và nhẹ nhàng hơn.....

Cảm ơn những người anh , người chị , người bạn đã luôn sát vai bên Bông trong mọi trường hợp .......... chưa một lần bỏ rơi Bông !

Chúc cả nhà ngày cuối tháng zui ze ^^

P/S: Và giờ thì chuẩn bị cùng chị iu Huyen đi ăn ốc và lượn phố thui 

Người bạn thật sự là ai ?

Cuộc sống mỗi người trở nên bận rộn hơn - vồn vã hơn cùng với năm tháng......Và để rồi dần dần tất cả những bộn bề lo toan ấy khiến cho mỗi người dần không còn có những người bạn đúng nghĩa xung quanh mình mỗi lúc buồn vui nữa.

Bởi ai cũng có sự bận rộn riêng của mình và dần họ sẽ xa bạn hơn để vùi mình trong cuồng quay của công việc và những nỗi lo riêng .

Khi bạn muốn tâm sự hay đôi khi muốn dựa vào và chia sẻ thì dần dần cũng không có mấy ai sẵn lòng nghe bạn nữa - mà lúc ấy họ sẽ nói những lời như bạn đang rất phiền hà và làm mất thời gian của họ.

Càng lớn cảm giác cô đơn sẽ càng nhiều hơn - có khi bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay trong công việc của mình hay cũng có khi bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay trước những người bạn của mình ...


 Cuộc sống càng nhiều bạn càng tốt nhưng để có được một người bạn đúng nghĩa thì đôi lúc không phải ai cũng may mắn có được một người bạn thật sự hiểu và sẵn lòng chia sẻ với mình cả !

Vậy người bạn thật sự là ai ?  Là người vẫn gắn bó với bạn ngay cả khi tất cả những người bạn khác xa lánh bạn.


hôm nay có thể bạn cho đi sự quan tâm và không nhận được gì cả. Ngày
mai, bạn cho đi một lời động viên và có thể cũng chẳng thu hoạch được
gì. Nhưng một ngày nào đó, khi bạn ngã gục, đau khổ thì người bạn thật
sự sẽ cho bạn tất cả: đầu tiên là nụ cười, sau đó là lời động viên và sự
quan tâm. Cũng như bạn, tất cả sẽ được cho đi mà không hề tính toán.
Tình bạn thật sự là như vậy đó!


Viết cho một ngày mưa

Đầu hè. Cơn mưa chưa đến nhưng những tia chớp và tiếng sấm dọa dẫm thoắt ẩn hiện trong không gian u ám. Có một chút hơi lạnh phảng phất trong gió, nhưng chưa đủ để khiến những hàng cây run rẩy hay rùng mình sợ hãi. Người ta dường như không nghe thấy gì ngoài những thanh âm dữ tợn của thiên nhiên. Nhiều khi cơn mưa không đến dễ dàng như ta tưởng, bởi nó không đơn thuần chỉ là đổ xuống một dòng nước hữu hình nhưng vô tri giác. Mỗi giọt nước đến được với mặt đất sau một cuộc hành trình dài qua rất nhiều những khoảng không đối nghịch : lạnh và nóng, đặc và loãng, tĩnh và động ,… Nhưng có một điều chắc chắn : bên cạnh chúng luôn có những thanh âm chấn động – những tiếng gào thét của thiên nhiên.



Cơn mưa thường khiến người ta nhớ đến kỉ niệm về những ngày tháng dữ dội. Dù là một cơn mưa đầu hạ, nó vẫn mang trong mình chút se lạnh như một thứ hơi thở riêng, đủ để làm người ta không thể phớt lờ.Cái lạnh ấy từ đâu đến ? Có thể đó chỉ là thứ cảm giác của một người nào đó ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ để đón đợi cơn mưa chiều.Bởi vì người ta thường cảm thấy (hoặc tưởng tượng ra) cái lạnh lẽo trong một không gian tĩnh mịch khi chỉ có một mình.Mưa không chỉ lọc sạch không khí, cuốn đi những hạt bụi lơ lửng khắp không trung, mưa còn chảy đi chậm chạp trong mỗi chúng ta để cuốn đi những nông nổi, ghen tuông, đố kị,…Chỉ tiếc một điều, mưa không đủ sức cuốn đi những kỉ niệm mà chúng ta muốn quên.Trái lại, khi gặp những bóng hình ấy, nó thét gào như một con sóng va đạp mạnh vào bờ đá, đột nhiên cuộn trào dữ dội…

… Mưa rả rích đến tận đêm. Những cơn mưa mùa hạ ít khi dai dẳng đến vậy. Trong những âm thanh đều đặn của cơn mưa, tôi vẫn hay nhớ đến những ngày hè thuở bé nằm trong tấm màn phất phơ, bên ánh sáng leo lét của cây đèn dầu, lắng nghe tiếng đài phát thanh lèo xèo vì nhiễu sóng. Cuộc sống trôi qua trong tâm trí thật chậm, chỉ bằng những hình bóng chập chờn và nhiều mơ mộng, bằng những vùng thảo nguyên xanh mát trôi vụt qua trí nhớ, bằng những cánh chim hải âu chao liệng bên những vách đá dựng đứng ở một đại dương xa xôi,… Tôi bắt đầu phớt lờ cuộc sống thực tại bên ngoài, với những dông bão không báo động giờ kết thúc, với những dáng hình và hơi thở thân quen ngay bên cạnh,với cả những con người đang vật lộn với chính mình trên những con đường ướt mưa.



Quả thực, trong mỗi cơn mưa, tâm trí tôi vẫn hay bày ra cả một thế giới rộng lớn vô cùng. Những hạt mưa nhỏ bé, trong vắt đôi khi có sức mạnh thật lớn lao. Giống như trong mỗi chúng ta đã có sẵn những hạt mầm ẩn mình sâu kín, đợi cơn mưa đến, chúng vươn mình trỗi dậy, hóa thành những cây non xanh mướt và lớn lên rất nhanh. Chẳng mấy chốc, tôi bỗng nhìn thấy cả một khu vườn ướt đẫm dưới cơn mưa dầm dề.Và mặc dù khu vườn chỉ có một lối đi, nhỏ hẹp và nhiều bùn đất, tôi vẫn cố gắng bước sâu vào bên trong để khám phá nó.Tôi đi sâu vào khu vườn, và ngạc nhiên khi thấy trên thân mỗi cây trong vườn đều có hình ảnh của một người mà tôi yêu thương. Họ ở đó, thân thuộc và trìu mến, mỉm cười nhìn tôi. Và tôi cũng tự nhiên mỉm cười lại, trong lòng thầm nghĩ : nếu gặp ai cũng cười thì chắc sẽ mệt lắm…

Không chỉ mệt, tôi còn mất cảnh giác đến mức vấp phải một cây leo dại và nằm sấp mặt xuống đất. Cú ngã bất ngờ khiến tôi hậm hực quay lại nhìn thứ cây dây leo nằm ngổn ngang trên mặt đất lấm lem.Một vài con chim non mới rời tổ đang gượng mình hết sức có thể để thoát khỏi đám dây leo nhằng nhịt đang bủa vây xung quanh chúng. Nhưng xem ra điều đó là vô ích, chúng quá nhiều, nhiều đến mức chúng chắn cả ánh sáng của những cây non đang vươn mình, đến mức chúng hả hê buông mình bóp chẹt chú chim tội nghiệp đang vẫy vùng với đôi cánh ướt nhẹm.Tôi sửng sốt khi nhìn thấy trên những chiếc lá của chúng có hình ảnh của những thứ mà tôi căm ghét, nhiều đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi, và chắc bạn cũng thế.Bạn thấy đấy, sự thù ghét đã nuôi lớn những cây cỏ hoang dại ấy, chúng lớn lên, lan ra rất xa và bóp chẹt cả tình yêu mà bạn đang nuôi dưỡng.Mảnh đất dưới chân tôi khô cằn dần, những cây non trở nên héo úa, quằn quại… Tôi sững lại, chỉ một giây thôi, rồi ra sức nhổ hết những loài cây dây leo đang lan tràn trên mặt đất, để lộ ra một vùng đất cằn cỗi.


Cơn mưa đã bắt đầu ngớt. Không còn tiếng mưa đổ như bão lũ trên những mái hiên nhô ra vô trật tự, cũng không còn tiếng sấm bất chợt và kinh hoàng, chỉ còn lại vài tiếng lách tách khi những hạt mưa cuối cùng cố buông mình xuống để tan vào tầng đất dày đặc, chảy sang đầu kia của thế giới.Có thể ngày mai trời vẫn mưa. Không sao, dù thế nào, đó vẫn cứ là một ngày mới.