Được tạo bởi Blogger.
RSS

"....." đã đi xa thật rồi ...xa thật rồi !

Trong lòng tôi luôn tự hỏi tình yêu của chúng tôi vì sao lại thành ra như bây giờ ... Cạnh nhau từng ấy năm trời mà sao bây giờ lại phải đau khổ thế này .
Bởi sao mà người lại không thể chọn tôi nữa rồi ... người đã đành lòng buông bỏ cả tôi và món quà quý giá ấy một cách nhẹ nhàng .
Anh đâu lo lắng cho tôi như anh nói ? Anh không biết tôi như thế nào mà vẫn chỉ chìm đắm trong bữa liên hoan rồi người mới...còn tôi giờ là gì chứ ? Chỉ là cái gọi là chút trách nhiệm còn lại chăng ?
Sức khỏe tôi càng yếu dần ... lòng buồn nặng trĩu không người tâm sự nhưng anh lại cũng không muốn cạnh an ủi tôi như ban đầu anh nói .
Tôi luôn thắc mắc không biết rằng thời gian tới tôi sẽ ra sao ? Tôi dường như tự cảm thấy mình không thoát ra khỏi được cái vòng luẩn quẩn này ư ?
Tôi thật sư mệt mỏi và chán nản trước sự việc đang diễn ra cho chính tôi lúc này.

Chỉ một mình bản thân tự vực giậy chăm sóc mình và cố vượt qua mọi thứ.
Còn Anh ? Anh có bao giờ tự hỏi rằng chính Anh đã làm cho cuộc đời tôi trở nên khổ sở và đáng thương đến nhường nào chưa ? Hay Anh luôn cảm thấy rằng mình không hề có lỗi gì với tôi chăng ?

Tôi không rõ kiếp trước mình đã làm gì sai mà để kiếp này ông trời bắt tôi phải chịu sự đau đớn tột cùng như thế này nữa...
Tôi như đang chỉ là tồn tại qua từng ngày chứ không phải sống nữa .... bởi tôi không cảm thấy có chút gọi là niềm vui ở đây ... mà chỉ toàn nước mắt ... nỗi buồn nỗi nhớ...mà thôi !
Sống như vậy sao gọi là sống được đúng không ? Nụ cười mặn chát nước mắt ...
Tôi không biết rằng cho tới bao giờ thì nụ cười kia mới trở về bên tôi nữa ... Dường như nó đã đi quá xa rồi và cho biết tới khi nào nó mí quay lại chứ ? Hay nó sẽ mãi mãi không quay lại với tôi ?

Tôi biết rằng tôi đã bỏ lỡ nhiều điều , và giờ đây tôi thật ân hận và đau khổ.
Nhưng tôi rất hận anh , hận rằng anh không đứng ra bảo vệ tôi và... mà lại đành vứt bỏ nó đi .
Tôi thật sự rất hận anh .

Hàng ngày ... hàng giờ tôi sống trong đau khổ vì nhớ nó ... nhớ lắm ý...Tôi không dám nhìn vào bức ảnh vì tôi sợ khi tôi nhìn vào thì trái tim tôi lại đau mức thắt lại không thể chịu nổi .Và nước mắt cứ thế tuôn trào không ngừng .
Đêm hôm đầu tiên ấy một mình tôi trong căn phòng và tôi đau về thể xác lẫn tinh thần .Tôi khóc tới mức muốn kiệt sức và sưng hết hai mắt hôm sau nhìn còn khó nữa.
Nhưng sâu trong tim tôi biết rằng dù tôi có khóc có đau khổ thế nào đi nữa thì "... " cũng không thể trở lại nữa rồi . Nhưng sao tôi vẫn khóc vẫn buồn hàng ngày hàng đêm như vậy . Tôi không sao nở được nụ cười tươi nữa . Sâu trong ánh mắt sao chỉ toàn nước mắt muốn tuôn rơi .
Còn Anh ? Anh có đau không ? Anh có hối hận không ? Hay anh cảm thấy mãn nguyện nhẹ nhõm vì sau này sẽ không phải lo tôi làm gì anh nữa ? Anh hãy trả lời tôi đi....trả lời tôi đi ...

Tự cười nhạt ... thế là đã hết thật rồi .... "  " đi xa thật rồi ... Nhưng sao mọi thứ mọi kỷ niệm không đi xa luôn đi mà hình ảnh tất cả trải qua ở mảnh đất Hưng Yên ấy tôi lại không quên một chút nào mớ nhớ rất rõ vậy ? Sao lại cứ làm trái tim tôi đau khổ tới mức này chứ ??? Tại sao ? Tại sao ?
Anh........Đang ở đâu ?????????????