Được tạo bởi Blogger.
RSS

Tình người vẫn còn đó

Chiều hôm ấy con bé đưa Mẹ nó đi tháo bột ở bệnh viện Việt Đức (Hà Nội)...và đang ngồi ghế đợi Mẹ thì không hiểu sao nó lại chảy máu cam nhiều đến vậy,,,Ròng ròng chưa kịp ngẩng đầu lên thì cũng bị ướt một khoảng áo của nó rùi...Rồi nó bỗng thấy tay và áo đỏ hoe thì giật mình hóa ra mũi mình đang chảy máu....Nó ngẩng cao đầu lên - đầu óc lặng im và không thể nghĩ gì chỉ thấy sao tự nhiên thấy thân mình yếu mềm và mệt mỏi đến lạ.


Mọi người vẫn bước qua bước lại trước mặt nó và bỗng có một bác sỹ dừng lại và gọi y tá lấy băng gôn ra cho con bé bịt vào mũi và nói : "Em bịt vào và vào giường bệnh trong phòng nằm nghỉ lát đi - mặt xanh xao nhợt nhạt và chảy nhiều máu lắm kìa" .

 "Nghe xong nó thoáng nghĩ ở các bệnh viện khác khi nó đến thì thấy họ lạnh lùng và không mấy hay để ý tới bệnh nhân chứ đừng nói gì người ngồi ở ghế chờ bệnh nhân ở hành lang...Nhưng bác sỹ ở đây lại khác ! "
Lúc sau lại mấy bác sỹ nữa đi qua thấy con bé chảy nhìu quá bịt mũi mà cái băng nó đỏ kín lun....họ đi ra và cười rùi hỏi con bé có sao không ? Đứng dậy thử xem có đứng được không không thì vào kia nằm nghỉ...Cón bé cười và đáp : "Dạ em cảm ơn các bác sỹ - em không sao ạ ! Em ngồi đây đợi Mẹ em được ạ "

Cùng lúc ấy mẹ con bé ra thấy chỗ con mình lại đông bác sỹ đứng gần rùi thấy con gái mặt xanh xao - nhợt nhạt mũi đầy máu...mặt mẹ tái sầm lại và quên rằng tay mẹ đang phải đi kiểm tra và thay bột mà lại đi lo cho con bé....
Trong lòng con bé chợt rung lên và nước mắt định trào ra vì bỗng có quá nhiều người quan tâm mình...Nhưng nó nghĩ nó không thể mềm yếu vậy được...vì nó đang đưa mẹ đi kiểm tra và thay bột mà ? Sao có thể để cho bản thân mềm yếu được chứ ? 
Nên nó bảo Mẹ là : " con không sao  - mẹ cứ đi kiểm tra rùi thay bột đi.Con ngồi đây lát là ổn thôi "

Và rồi...Cố gắng trong chiều nắng nóng 40 độ ấy...nó cũng kèm Mẹ nó về tới nhà qua chặng đường dài 80km .

Những lúc mệt mỏi ấy...những cử chỉ quan tâm - lời động viên hay chia sẻ...của người ấy lại hiện hữu trong đầu làm nước mắt nó chợt rơi khi biết rằng giờ nó đang chỉ có một mình...Bờ vai ấy cũng không phải là của nó từ lâu rùi...Những tin nhắn hỏi han cũng không còn nữa chứ nói gì tới sự quan tâm ân cần nữa.

Nó biết bản thân nó có thể mạnh mẽ trong mọi trường hợp dù không có ai cho nó dựa vào nhưng thay vào đó hơn hết nó biết trái tim nó - sức lực của nó đã và đang mệt mỏi lắm rồi và muốn dựa vào ai đó dù chỉ một lát rồi nhưng nó cũng chỉ im lặng mà thôi..và mãi im lặng thôi !!!





0 nhận xét:

Đăng nhận xét